Thứ Hai, 24 tháng 11, 2014

NHẬU… BUỒN

                                     (Hình chỉ mang tính minh họa)



NHẬU… BUỒN

Tàn canh cuộc nhậu,.. sau khi tỉnh
Chỉ thấy tấm thân mỏi rã rời
Bao nhiêu lời ngọc vương đâu hết
Vãi khắp quanh mình… nỗi chơi vơi..!
  
---------
SG – 24/11/2014



Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

VÔ TÌNH




VÔ TÌNH

Sáng nay cơn gió vô tình
Làm se nỗi nhớ trong mình… tuổi thơ
Trời cao thoảng lạnh bất ngờ
Vô tình chạm phải vần thơ… đông về
Đời người thoáng tựa cơn mê
Vô tình chợt thấy… mùa về... chiều sang
Mây xanh, xanh đến ngỡ ngàng
Giật mình ngơ ngác bàng hoàng… lặng thinh..!
Vô tình đánh thức chính mình
Trước nhiều biến đổi, thần kinh rụng rời
Gió đông chợt rét ai ơi
Góp thêm cô quạnh cho đời xốn xang
Lật qua tờ báo sang trang
Buồn vui lẫn lộn, trước vàng lẫn thau
Vô tình như chạm nỗi đau
Người nghèo… nhân ái, kẻ giàu… bất lương
Chuyện giáo dục, sách học đường
Sao nhiều dò dẫm, dễ thường “cải lui”
Vô tình ngó thấy bùi ngùi
Nước kém phát triển, còn “vui” hơn mình
Sách học, xuất bản văn minh
Giúp trẻ dễ nhớ, dễ chinh phục người

Sẻ non nhảy nhót rong chơi
Cạnh hàng quà sáng, thấy đời… bình yên
Vô tình trút bỏ nỗi phiền
Gió đông đưa tới từ miền xa xôi
Nơi mà tiếng hát ru nôi
Vỗ về tiếng khóc của tôi chào đời
Vô tình nhớ mẹ… trùng khơi..!
Tránh đông gió lạnh,… mẹ ơi… vô tình..!

--------

SG – 21/11/2014