SEN CUỐI THU
Sen cuối thu,.. nhớ mảnh niêu đất vỡ
Lăn lóc cuối sân, rêu mốc góc vườn
Hương cuối mùa chợt thoáng nỗi vấn vương
Ai vừa rắc tinh khôi thơm đến lạ
Những chuyện tình thường mong manh như lá
Khi đong đầy là lúc dễ chia phôi
Hương sen kia dẫu biết cũng lâu rồi
Vẫn ngơ ngẩn bâng khuâng khi rũ héo
Con chuồn kim, lượn chi mà bé tẹo
Đậu trên cành sen rủ lá quắt khô
Bay làm sao khắp hết mọi sông hồ
Đời thì ngắn mà phù du vô tận
Sen cuối thu, nhẹ lòng “sân – si - hận”
Đếm thảnh thơi trong giây phút chiều tà
Kiếp con người dù chẳng nở như hoa
Nhưng vẫn thắm khi con tim còn đập
Mặc cõi trần vốn bon chen tràn ngập
Đành nhủ lòng cứ buông bỏ cho đi
Vì đời ngắn, sống chẳng biết mấy khi
Đến lúc thác mang những gì theo được
Chuông kinh cầu, ngân vang điều nguyện ước
Mong mọi nhà cho dân chúng bình an
Sắc hương sen chẳng ngào ngạt huy hoàng
Là nhựa sống cho đời thêm thanh thản
Cứ mỗi khi bước chân chùng lòng nản
Ngắm sen hồng,.. tâm tịnh chốn hư vô…
----------------
SG, 29/7/2017