NGẪU HỨNG… SANG ĐÔNG
Em lặng lẽ ra đi chẳng nói
Để đông về lạnh buốt
đôi tay
Cuốn mang theo chút nắng
hao gày
Còn rơi rớt cuối thu
vương vãi
Em mùa đông làm tôi
ngây dại
Chợt nhớ hoài cái rét
thấu da
Chăn mùa đông ngại chẳng
chui ra
Cứ mỗi sớm thèm thêm
hơi ấm
Em mùa đông trong tôi
sâu đậm
Của một thời bao cấp
đã qua
Cái thiếu thốn chẳng
phải riêng ta
Mà tình người tràn trề
đến thế
Nhưng nay sao lạ lùng
thật tệ
Lắm lọc lừa thủ đoạn gạt
nhau
Quan to bè phái cốt
mau giàu
Dân bé cổ bán buôn
hàng giả
Đông lại sang mùa đông
nghiệt ngã
Vì hài nhi chết bởi
người thân
Trường mầm non trẻ dễ
tâm thần
Giáo dục mới bằng trò
bạo lực
Dân tộc Việt một phen
suýt cực
Học lại vần, âm phát
ngây ngô
Rất dễ bề đồng hóa đến
thô
Chẳng tốn đạn một viên
xâm lược
Đông lại sang nhớ
nhung mong ước
Tiếng thì thầm xoa
xuýt gió đêm
Giọng ai ru da diết êm
đềm
Chợt nhớ mẹ… lúc hồi
thơ bé
Biết bao đêm lưng còng
lặng lẽ
Dưới ánh đèn đan áo
cho con
Dõi mắt theo từng bước
mỏi mòn
Mong đến sáng tới trường
khỏi lạnh
Đông đến rồi lòng se
canh cánh
Sợ mẹ ngồi… gió lạnh
đi ngang…
----------
SG – 30/11/2018