Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

NẮNG CUỐI CHIỀU






NẮNG CUỐI CHIỀU

(Kính tặng: anh Khổng Văn Đương,
tác giả bài thơ “Anh đi tìm em trên bán đảo Ban Căng)


Khi giọt nắng cuối ngày chợt tắt
Con đường dài, đến thật chông chênh
Quỹ thời gian gần rồi… xiết chặt
Sao đời người mãi quá bồng bềnh

Những mối tình đắng cay định mệnh
Với khắt khe  ấm lửa… một thời
Âu cũng là một thuở chơi vơi
Mắt đong đầy, cả trời thương nhớ

Mối duyên kia phải chăng kiếp nợ
Chợt chảy dài, dòng lệ ngân tuôn
Và niềm đau trên cả nỗi buồn
Khóc tình đầu,… khi chiều xế bóng…!

Hoàng hôn loang, dại vàng cháy bỏng
Khi người yêu vào cõi vĩnh hằng
Dẫu biết rồi, chẳng gặp đâu chăng
Mà đau nhói tim mình mãi mãi

Đành lòng nhủ… an nhiên tự tại
Phần cuộc đời với sự thanh tao
Như phi lao thoáng nhẹ thì thào
Mặc đổi thay,… muôn màu vũ trụ

Ngắm trời cao muôn vàn tinh tú
Vẫn ngóng về quê mẹ thân yêu
“Mưa xuân rây bụi phấn” (*) … cuối chiều
Để đánh thức câu “Kiều” thơ cổ

Ôi quê hương dẫu bao biến cố
Vẫn vẹn tròn tình nghĩa thủy chung
Nhớ khi xưa một thuở hào hùng
Giờ vẫn trọn,… mặc chiều xế bóng…!

---------------------
SG – 22/10/2014


Ghi chú:
                                                (*) : Trong bài “Chiều Trung du” của nhà thơ Khổng Văn Đương.



Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

CHÚC MỪNG NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM 20-10







CHÚC MỪNG NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM 20-10

Chúc mừng các mẹ già
Cùng chúc chị em ta
Các bạn nữ xinh xắn
Phái đẹp mãi tựa hoa

Lời chúc thân yêu nhất
Gửi phụ nữ muôn nơi
Xứng danh mãi đất trời
Cùng bà Trưng bà Triệu

Dù đường đời muôn điệu
Dẫu còn lắm nhọc nhằn
Tuy chẳng ít khó khăn
Vẫn như hoa tươi nở


Các mẹ bớt trăn trở
Các chị khỏi nặng lòng
Bạn trẻ thỏa ước mong
Phụ nữ sống hạnh phúc

Hai mươi… mượn lời chúc
Toàn phụ nữ Việt Nam…!

-----

20/10/2014



Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

HÀ NỘI VÀ TÔI







HÀ NỘI VÀ TÔI

Hà Nội và tôi bao điều sâu thăm thẳm
Trong tận cùng da diết đến cháy lòng
Hà Nội… bao khắc khoải nỗi nhớ mong
Thu vàng sắc… trên xe… hoa bán dạo

Hà Nội của tôi, vương trên mặt báo
Thuở bi hùng, khoảng khắc của chiến tranh
Bao ngôi nhà, bệnh viện… sập tanh tành
Chí vươn dậy… từ tăng-xê(*)  nhỏ bé.

Rúc còi ủ, tiếng loa như chợt xé
Tan yên bình, trời Hà Nội năm nao
Bê năm hai(*)  bom rải thảm trên cao
 Hà Nội rung… ngập chìm trong máu lửa

Hà Nội trong tôi, đọng hương hoa sữa
Thoang thoảng ru, giấc mộng giữa trưa hè
Rặng sấu già, lác đác chín vàng hoe
Lẫn nhạc ve,… cất riêng… thời hoa đỏ

Ô tem phiếu lỡ quên,… đương bỏ ngỏ
Ký ức dài,… bao cấp mãi trôi xa
Tiếng leng keng tàu điện… đổ vào ga
Như chợt lỗi,..  hôm rồi.. học trốn tiết

Hà Nội ơi!.. thiêng liêng… đến khác biệt
Chỉ riêng dành ai lỡ bước… đi xa…!


-------------------
SG – 16/10/2014

Ghi chú:
-       Tăng xê(*)         : Hầm cá nhân trong chiến tranh

-       Bê năm hai(*)   : Máy bay B52