Thứ Năm, 16 tháng 9, 2021

CÂY DUỐI

 

(hình ảnh chỉ mang tính minh họa)


CÂY DUỐI

 

Em ngọt như duối chín 

Quả mọng vàng ban mai

Ngày xưa cây nhỏ dại 

Mà nay thắm hình hài

 

Bóng nắng tựa bon sai

Che mái đầu hai đứa

Chùm duối chín chia nửa

Chuyện vui buồn ngày xưa

 

Em nay lớn ít đùa

Chỉ liếc thầm bẽn lẽn

Đôi má bừng ửng thẹn

Chao sóng tình lênh đênh

 

Hoa môi răng khấp khuểnh 

Duyên thế,… mắt buồn tênh 

Nụ cười xưa khép lại 

Mặc duối chẳng đoái hoài

 

Em bây giờ ra phố

Bước xe hoa theo chồng

Ngước nhìn theo bóng đổ

Bụi duối giờ trổ bông

 

Xa khuất hút bóng hồng

Gió cuốn ngang bụi duối

Quả vương đầy tức tưởi

Trái chín… giờ còn không…!

 

_______  

LÁ THU

 

(Hình ảnh mang tính minh họa)


LÁ THU 

 

Thu về buông nhẹ trên tay  

Em ngồi hứng lá đếm ngày dần trôi 

Đi ngang vương vấn bồi hồi  

Thèm trong chiếc lá... em tôi nhặt dùm... 

 

____


Thứ Tư, 1 tháng 9, 2021

NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI QUA MÙA THU

(Hình ảnh chỉ mang tính minh họa-st)



NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI QUA MÙA THU

 

Mùa thu đi qua

Người đàn bà trôi dần nhan sắc

Giấu mộng mơ xa lắc

Vào nụ cười hiền hậu của thời gian

Vết chân chim trên gương mặt đa đoan

Vẫn hằn cứa trái tim gã khờ ngây dại

Kẻ mà mãi mãi

Trước đàn bà chẳng thể lớn thêm hơn

Mùa thu đi cuốn cơn gió dỗi hờn

Đàn bà quên cái thời biết nũng nịu

Chuyện đời thường vướng víu

Bứng trọn thời gian, rỗi rãi bao giờ

 

Chẳng phải là thơ

Chẳng phải những cuộc vui trên bàn nhậu

Mà mấy kẻ đàn ông nào hiểu thấu

Những nỗi lo toan vất vả đời thường

Những gối mộng ấm êm hay bệnh tật tai ương

Những cõi thiên đường chẳng bao giờ có thật

 

Mùa thu đi qua

Người đàn bà được mất

Biết nén mình

Nước mắt đâu thể nào chảy nhiều hơn

Sự trách móc dỗi hờn chẳng làm lên cổ tích

Một cung trầm tĩnh mịch về phía vô thường

 

Mùa thu đi qua

Rồi mùa thu lại tới

Người đàn bà vẫn đợi…

Chuông kinh cầu bình an…!

 

__________

01/9/2021


TINH KHÔI

 

(Hình ảnh chỉ mang tính minh họa-st)


TINH KHÔI

Em chẳng còn xuân vẫn trắng ngần
Tóc mây theo gió ngọn phù vân
Hoa môi hé nở lung linh quá
Một thoáng hương xưa ngỡ thật gần

Xuân dẫu trôi rồi vẫn sáng trong
Làm bao tan nát cõi tơ lòng
Trách ai đôi mắt huyền biết nói
Nhìn có nửa vời cũng nhớ mong

Dẫu chẳng còn xuân vẫn tinh khôi
Gió bay tà áo thoáng bồi hồi
Lặng thầm lén nhặt như thuở ấy
Giật mình tóc bạc đã như vôi

Đằm thắm mặn mà nét đoan trang
Khiến cho say đắm biết bao chàng
Khối kẻ tình si ngày lẫn tháng
Chỉ ước một lần… nàng liếc ngang…!

_______