Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

CUỘC ĐỜI...

  CUỘC ĐỜI...

Cuộc đời vốn là một bức tranh
Do ta họa sỹ vẽ nên thành
Dở hay tốt xấu mình sáng tác
Cũng tựa cánh diều rất mong manh

Cuộc đời vốn dĩ tựa bài thơ
Gieo vần cung điệu: vui, thẫn thờ
Có chăng cũng chỉ do ngòi bút
Ta viết nên đời mộng như thơ

Một đời bạn hỡi có biết chăng
Đôi khi thiếu vắng bóng trăng rằm
Xin hãy bình tâm mà nghĩ lại
Lóe sáng đường ta lúc tối tăm

Đời người ai cũng phải ra đi
Một cõi linh thiêng định phân kỳ
Dẫu có ngàn năm thôi đành vậy
Thì vui… như một giấc ngủ khì…

Lo lắng làm chi mỗi sớm mai
Hãy vui tận hưởng phút ngày dài
Cho dẫu mình không trường tồn mãi
Thời gian đâu đến một lần hai

Hãy coi như bữa tiệc liên hoan
Đưa tiễn mình ta buổi chiều tàn
Sánh vai cùng lướt trăng và gió
Ôm đời mình… sống thác… gửi… cho…







 photo Cuocdoi2_zpsff649619.jpg
(Hình ảnh: Nhìn thấy một cô bé không nhà lếch thếch với đôi chân trần, một du khách đã không ngần ngại tặng cho cô đôi dép ông đang đi.)

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

MẸ ƠI...!
























MẸ ƠI…!


Hà Nội… cổ tích mỗi lần về
Chật vật tầu xe,… điều kiện đi…
Khan cả những phút ngồi trò chuyện
Nén chặt cõi lòng,… nói được gì…!

Tháp rùa cổ kính…
Tay mẹ run,… gặng hỏi
“Tết về không con”
Gió chợt ngưng cơn,… tim đau nhói …!
Trời tháng tư mà tết như vô tận…
Mây bồng bềnh,… mẹ bước đi nghiêng.

Hạnh phúc, những ai còn cha mẹ!
Sao sự  đời còn lắm trái ngoe
Chắp tay vái trời, con xin lạy
Mẹ khỏe bình yên,… lệ khỏi nhòe

Một năm mấy chuyến để về thăm
Mẹ còn qua bao mấy con rằm
Ơ sao… gặp mẹ… đếm từng đốt
Tháng tư, ngỡ lạnh buốt run cằm

Dối lòng đành nói mẹ mẹ ơi
Tới này con sẽ ra nhiều nữa
Mẹ nhìn xa xôi, ánh mắt cười
Lòng mình xối xả đẫm lệ rơi

Phố Nhà Thờ, vút tiếng chuông ngân
Hồ Gươm sóng xa dần chơi vơi
Ga Nội Bài bao chiều… tiễn đợi
Bâng khuâng  chợt nhớ… Mẹ… Mẹ ơi…!


-----
02h15’ – 26/04/2013



Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

CHIỀU THU NHỚ





CHIỀU THU NHỚ...


Lá rụng lao xao trước sân hè
Ngỡ em qua trong chiều thu vắng
Từ sâu thẳm cõi tâm tĩnh lặng
Em, mùa thu đến tựa bao giờ.

Thấp thoáng một nhành khóm trúc mai
Ngỡ người tri kỷ, khách đường dài
Bữa qua còn đi chung lối ngõ
Mà nay, em đã  bỏ thu đi

Rét lắm ơi, cái rét tháng ba
Gió run, lập cập rặng cây già.
Em đi tựa băng tim tan vỡ
Man mát chiều về, gọi gió thu

Nỗi buồn nén thoảng tựa cơn mơ
Em đã đi xa kỷ niệm mờ
Chỉ còn sót lại niềm luyến nhớ
Gió chiều thu đổ... lá bâng khuâng!




Thứ Năm, 11 tháng 4, 2013

THƠ KHÔNG VẦN








THƠ KHÔNG VẦN


 Thơ không vần
Như đường đời trăm ngả
Bước thấp cao tím tái trái tim cằn
Thơ không vần
Tự dòng chảy trầm luân
Là nhựa sánh ứa tràn từ ngực nóng
Nếu bước chậm
Sỏi cát sẽ khẽ hát dưới chân qua
Thơ nhỏ lệ nhòa, tan từ đá sỏi.


-----
09/04/2013