Thứ Năm, 16 tháng 1, 2020
Thứ Hai, 6 tháng 1, 2020
QUÊ MÌNH...
QUÊ MÌNH...
“Giếng chùa, con mắt của trời”
Cho dù khắp chốn muôn nơi
nhớ về
Cảnh xưa trên mọi miền
quê
Là hồn dân tộc say mê lòng
mình
Cây đa bến nước sân đình
Những gì mộc mạc mà hình
chẳng phai
Cho dù ngày trượt tháng
dài
Quê hương hai chữ tượng
đài trong tim
Tường phong lá rủ im lìm
Sao làm thổn thức con tim
bao người
Vì rằng kiếp sống ở đời
Cội nguồn gốc rễ là nơi
đi về
Ai thời chối bỏ miền
quê
Còn đâu gốc gác u mê lạc
loài
Tiền thì có thể kiếm sài
Quê hương dẫu có, chẳng
ai mua giùm
Quê nghèo hứng nước bằng
chum
Đựng bao nghĩa nặng, tình
đùm bọc nhau
Ở đời dẫu có sang giàu
Thiêng liêng gìn giữ, nhớ
câu “Quê Mình”
-----------
06/01/2020
NGÀY CUỐI NĂM
NGÀY CUỐI NĂM
Ngày cuối năm tờ lịch treo ủ rũ
Chưa kịp đong đủ vội vã ra đi
Chẳng ngoảnh lại chi, kệ mặc xuân
thì
Lênh loang nỗi nhớ về ngày đã qua
Xuân tới rồi cho đào trổ nụ hoa
Mai vàng thắm trên hiên nhà gác
mái
Nhìn xuân sang mà chợt thêm ái ngại
Sao đời người ngắn ngủi quỹ thời
gian
Biết bao điều dang dở gót đa mang
Chẳng biết rằng đang đi hay lùi bước
Chỉ nghe truyền thông nói toàn thấy
được
Bươn trải nhọc nhằn nào có khác
chi
Vẫn biết nước mình tiến tựa ngựa
phi
Nhưng sao đợi năm hai không bốn mấy
Chỉ e thịt xương hóa như khúc sậy
Trong tiểu sành ôm giấc ngủ mồ côi
Vài khắc nữa một năm mới tới rồi
Nghệch ngoạc vài dòng chia xa năm
cũ
Bao điều yêu thương đơm đầy đong đủ
Dâng tặng cho ngày năm mới đợi
sang.
-----------
31/12/2019
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)