KHI VỀ GIÀ
Về già chẳng đến cơ
quan cũ
Nếu như không trân trọng
được mời
Dẫu hay mà đã ghé đến
chơi
Có bảo gì chẳng ai
nghe cả
Vì mình nói nhiều điều
cũ quá
Đã lâu rồi cập nhật gì
đâu
Dẫu đồng nghiệp tay vỗ
gật đầu
Nhưng nháy mắt ‘Sếp
già” thôi kệ
Đâu có còn nắm được thời thế
Còn tinh anh như tuổi
xuân thì
Tóc phai sương đã ngả
quá đi
Làm sao sánh với bọn
trai trẻ
Hãy chùng lòng chân đi
nhẹ khẽ
Chỉ khen thôi chực sẵn
nụ cười
Dù biết rằng chẳng thực có tươi
Nhưng vô thưởng đều
vui chấp nhận
Khi về già đừng còn
vương vấn
Chút hư danh ở xã hay phường
Nhìn bọn trẻ dư sức bốn
phương
Chúng nó làm hơn mình
là chắc
Khi về già chớ nên thắc
mắc
Lũ trẻ con không ở
chung nhà
Vì mỗi đứa khi đã
thành gia
Cứ cho chúng tự do độc
lập
Chỉ cuối tuần một ngày
tụ tập
Là niềm vui cũng đủ lắm
rồi
Về già như áng tựa mây
trôi
Có lúc nắng lúc mưa
lúc bão
Thôi sưu tầm một viện
dưỡng lão
Tùy theo vơi nặng túi
của mình
Trung tâm chăm sóc dưỡng
sinh
Khỏi bắt chúng ốm đau
phục dịch
Nếu chẳng may số trời
đã nghịch
Cũng nhẹ nhàng từ chốn
này đi
Dẫu cười khóc cũng có
ích chi
Vì quy luật sinh tồn tạo
hóa
Nếu trường sinh ở đời
lâu quá
Cũng chỉ làm trì trệ
mà thôi
Xã hội đâu còn chuyển
luân hồi
Làm cản trở lớp sau bước
tiếp
Về Tây Thiên mình đâu
còn biết
Con cháu mình báo hiếu
ra sao
Đã “thăng” rồi thì hiểu
thế nào
Sống tốt đã chết cần
chi nữa
Khi về già chuyện xửa
“ngày xưa”
Chỉ nên kể đồng niên bạn
hữu
Vì bọn trẻ nghe xong
chẳng chịu
Nó nghĩ mình là lũ dở
hơi
Với loại này tốt nhất
ai ơi
Chỉ nói tới “tương lai”
nếu hỏi
Kinh nghiệm đời thời
gian mòn xói
Có được coi báu vật
bao giờ
Nên đành cất giữ ép
thành thơ
Coi như đó một điều
chiêm nghiệm
Khi cao hứng vui trò
chuyện phiếm
Trào phúng cho lũ bạn
cùng cười…
----------------
SG – 20/02/2017