NHỚ THU
HÀ NỘI
Nhớ đến thế một mùa thu Hà Nội
Sáng vươn mình se sẽ lạnh sớm
mai
Bước chân qua phố vắng, lá đổ
dài
Khua vang vọng một nỗi buồn vô
định
Chợt bâng khuâng bao giấc mơ
toan tính
Ngọn phù du đưa đẩy sóng tình
đời
Tuy rằng chẳng khác dẫu chiếc lá
rơi
Nhưng vẫn đau nhói đậm màu thời
gian
Có đôi lúc lần theo dấu chân
hoang
Trong giấc ngủ nồng nàn mùi sữa
cỏ
Ôi tình yêu thoảng qua như ngọn
gió
Trong chiêm bao em hẹn gọi thu
về…!
---
SG - 16h50’ - 03 /09/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét