QUÊ MÌNH...
“Giếng chùa, con mắt của trời”
Cho dù khắp chốn muôn nơi
nhớ về
Cảnh xưa trên mọi miền
quê
Là hồn dân tộc say mê lòng
mình
Cây đa bến nước sân đình
Những gì mộc mạc mà hình
chẳng phai
Cho dù ngày trượt tháng
dài
Quê hương hai chữ tượng
đài trong tim
Tường phong lá rủ im lìm
Sao làm thổn thức con tim
bao người
Vì rằng kiếp sống ở đời
Cội nguồn gốc rễ là nơi
đi về
Ai thời chối bỏ miền
quê
Còn đâu gốc gác u mê lạc
loài
Tiền thì có thể kiếm sài
Quê hương dẫu có, chẳng
ai mua giùm
Quê nghèo hứng nước bằng
chum
Đựng bao nghĩa nặng, tình
đùm bọc nhau
Ở đời dẫu có sang giàu
Thiêng liêng gìn giữ, nhớ
câu “Quê Mình”
-----------
06/01/2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét