Thứ Ba, 7 tháng 6, 2022

NGỘ…

 

NGỘ…

Có những lúc giật mình ngơ ngác
Chợt thấy già, chẳng hiểu vì sao
Và cứ ngỡ… mộng vừa thất lạc
Thời vàng sơn giờ chỉ tầm phào
Nhìn con rối quay màu xanh đỏ
Đâu biết rằng khi trắng lúc đen
Ngọn đèn khêu ai vừa sáng tỏ
Bệnh hiểm nguy dẫu có sang hèn
Muốn bay xa chim đàn lũ lượt
Hợp cùng nhau đến cuối chân trời
Sao loài người đau thương sướt mướt
Chiến tranh tàn như một cuộc chơi
Và thấy lạ ôi sao người Việt
Có những người tư tưởng nhỏ nhoi
Thích người khác xấu xa thua thiệt
Để mình hơn nổi trội… học đòi
Lời ngọt ngào hứa hẹn hoàng hôn
Lừa người khác nghĩ mình láu cá
Chẳng ai khôn để mình dại cả
Không ai lạ để mãi mình khôn
Dùng thủ đoạn gạt lừa bỉ ổi
Mưu kế hèn giăng bẫy người ngay
Miệng ngọt ngào giáo điều xám hối
Dao sau lưng đâm lén ban ngày
Trò cổ điển xưa như trái đất
Vẫn đem dùng thi thố cuộc chơi
Như trẻ trâu ganh đua đấu vật
Mộng quyền hành vật chất cho đời
Thật nực cười cái vòng luẩn quẩn
Xoáy cuồng quay tình tiền lú lẫn
Khi ngộ ra mắt mờ lẩn thẩn
Buông tay rồi còn mỗi tấm thân…
_______________


















(Hình ảnh chỉ mang tính minh họa - St)

Không có nhận xét nào: