MƯA…
Mưa Sài Gòn ào qua rất vội
Chợt cái nhìn xốn xang bối rối
Giọt mưa sa nào đâu có tội
Mưa chiều nay sao thật phũ phàng
Ào ào như thác đổ tràn sang
Đường về nhà… ôi dòng sông phố
Dáng em qua mà cứ ngỡ ngàng
Mưa đầu mùa từng giọt long lanh
Em tinh khôi như búp trên cành
Trách hoa nở muộn xuân tới trễ
Cho thu này lá chẳng còn xanh
Mưa cứ rơi, mưa cứ rơi đi
Dẫu có phôi phai nét xuân thì
Dù ngâu ngăn cách mưa suốt tháng
Hoa kia mơn mởn chẳng hề chi
Giọt mưa hờn dỗi lúc chia phôi
Mây che lấp ló trăng trên đồi
Cơn nào xối xả như òa vỡ
Như tình trong mộng bỗng lên ngôi
Mưa chẳng thương ai đâu ghét ai
Dịu xoa cái nắng của ngày dài
Tình yêu đến tựa như cơn gió
Cuốn theo hạnh phúc lẫn bi ai
Mưa chẳng đâu xa mưa trong lòng
Tơ vò vương vấn mớ bòng bong
Cha mẹ phương nao bên kia núi
Bâng khuâng ngân ngấn sắc cầu vòng…!
_______
(Hình ảnh chỉ mang tính minh họa – Photoby: Hung Le)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét