Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2024

NỢ...

 


NỢ...

Ta nợ mẹ ta một cuộc đời
Lấy gì trả hết hỡi người ơi
Nợ đôi vai nặng gánh năm tháng
Chửa kịp trả chi mẹ về trời
Mẹ đã cho ta một cuộc đời
Chẳng hề luyến tiếc nỗi đầy vơi
Bao nhiêu lam lũ cam chịu hết
Dẫu con dù ngây dại ở đời
Ta nợ chính ta một nhành hoa
Vô thường tặng mẹ lúc tuổi già
Kim tiền chìm nổi bôn ba mãi
Giật mình chợt tỉnh mẹ đi xa
Nợ con phố nghèo kiếp phù hoa
Mái tường bạc phếch nắng la đà
Tiếng ru rời rã trời trưa nắng
Thành lời bất tử mọi bài ca
Nợ chuông điện thoại tối chiều buông
Tiếng người đầy ấm tựa cánh buồm
Đang căng trong gió cũng vụt tắt
Để giờ thầm ngóng một tiếng chuông
Nợ mảnh trăng gầy áo sờn vai
Nợ ánh đèn khuya thức đêm dài
Sợ con đến trường chẳng được ấm
Mẹ ngồi đan áo đến sớm mai
Mẹ - Cha khuất núi rồi mấy thu
Ta bà cửa Phật cõi xa mù
Hằng hà sa số sao lấp lánh
Một đời con nợ... trả thiên thu...!
_________________
(P/s: Hình chỉ mang tính minh họa - by: Hung Le)



Không có nhận xét nào: