Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

NẮNG CUỐI CHIỀU






NẮNG CUỐI CHIỀU

(Kính tặng: anh Khổng Văn Đương,
tác giả bài thơ “Anh đi tìm em trên bán đảo Ban Căng)


Khi giọt nắng cuối ngày chợt tắt
Con đường dài, đến thật chông chênh
Quỹ thời gian gần rồi… xiết chặt
Sao đời người mãi quá bồng bềnh

Những mối tình đắng cay định mệnh
Với khắt khe  ấm lửa… một thời
Âu cũng là một thuở chơi vơi
Mắt đong đầy, cả trời thương nhớ

Mối duyên kia phải chăng kiếp nợ
Chợt chảy dài, dòng lệ ngân tuôn
Và niềm đau trên cả nỗi buồn
Khóc tình đầu,… khi chiều xế bóng…!

Hoàng hôn loang, dại vàng cháy bỏng
Khi người yêu vào cõi vĩnh hằng
Dẫu biết rồi, chẳng gặp đâu chăng
Mà đau nhói tim mình mãi mãi

Đành lòng nhủ… an nhiên tự tại
Phần cuộc đời với sự thanh tao
Như phi lao thoáng nhẹ thì thào
Mặc đổi thay,… muôn màu vũ trụ

Ngắm trời cao muôn vàn tinh tú
Vẫn ngóng về quê mẹ thân yêu
“Mưa xuân rây bụi phấn” (*) … cuối chiều
Để đánh thức câu “Kiều” thơ cổ

Ôi quê hương dẫu bao biến cố
Vẫn vẹn tròn tình nghĩa thủy chung
Nhớ khi xưa một thuở hào hùng
Giờ vẫn trọn,… mặc chiều xế bóng…!

---------------------
SG – 22/10/2014


Ghi chú:
                                                (*) : Trong bài “Chiều Trung du” của nhà thơ Khổng Văn Đương.



Không có nhận xét nào: