Thứ Tư, 17 tháng 1, 2018

HOA ĐỜI…





HOA ĐỜI…


Đào rực thắm bên đường lặng lẽ
Chẳng hề phai khi nắng buông thềm
Độ xuân về chợt náo nức thêm
Trong bóng dáng hoàng hôn hối hả

Đời vốn ngắn phong trần nghiệt ngã
Đổi tư duy sẽ bớt dặm trường
Trả hận thù nhận lấy yêu thương
Và như vậy mùa xuân còn mãi

Chớ xem thường cỏ cây hoa dại
Chỉ cùng loài mới hiểu về nhau
Phán xét chi đất tốt bạc màu
Trong cảnh ngộ mới hay thật giả

Đừng cho rằng học mới có cả
Mọi văn bằng địa vị cao sang
Chỉ cần thôi, ý chí sẵn sàng
Luôn vươn tới không giờ ngưng nghỉ

Vội chê ư… xã hội vô lý
Mọi công bằng sẽ chẳng có đâu
Gắng bước nhanh mọi việc làm đầu
Công bằng ấy do mình sắp đặt

Và cuộc đời chẳng khi rẻ đắt
Mà chính là lựa chọn cuộc chơi
Đi lầm đường cứ mải miết bơi
Đến nhắm mắt cũng chưa tới đích

Sống ở đời ai chẳng yêu thích
Có “dù ô” điểm tựa lâu dài
Nhưng đời này được có mấy ai
Cây đứng vững tự mình vươn tới

Nghĩ làm chi điều xa vời vợi
Hành xử hay hoặc đối nghĩa nhân
Chỉ cần thôi chân thật ân cần
Là trôi được đến miền cảnh giới 

Sẽ tuyệt hơn muôn vàn mong đợi
Buông bỏ rồi…. lòng nhẹ… bình an…


----------

SG. 17/01/2018 


Không có nhận xét nào: