ANH VỀ NƠI ĐÓ VỚI EM KHÔNG
Anh có về nơi ấy với em không
Có khoảng trời cao xanh lồng lộng
Có đồi núi chập trùng như cánh sóng
Có trẻ thơ còn ngơ ngác tới trường Ở nơi đó có đầy ắp những tình thương
Của học trò nghèo, giáo viên cắm bản
Anh biết không cứ tinh mơ mỗi sáng
Tiếng trống trường vang vọng cả trời xanh
Không phải là để vào lớp cho nhanh
Mà báo cho các em còn được biết
Đường chẳng trơn, mưa lạnh vì thời tiết
Học bình thường vì nhà ở quá xa
Trống không vang các em cứ ở nhà
Ngày hôm đó không thể đến lớp được
Bởi trường của em ở miền sơn cước
Mỗi bước đi là một gánh nhọc nhằn
Em chắc rằng anh có chút băn khoăn
Rồi sẽ hỏi sao thích về nơi ấy
“Một đời người” lời ca là như vậy
“Một rừng cây” anh vẫn hát hôm nào
Có đôi lúc lòng bỗng chợt chênh chao
Muốn về phố, bỏ nơi miền sâu thẳm
Bao ánh mắt trẻ thơ mà thương lắm
Ngây ngô nhìn… sợ chúng lại bơ vơ
Thời gian trôi và em thật không ngờ
Chẳng thể thiếu xa rời nơi này được
Nếu có thể em chỉ cần điều ước
Sóng mạng đủ đầy kể mọi chuyện hay
Mỗi khi cần em cứ phải loay hoay
Tìm chỗ đứng, kiễng chân tăng chút sóng
Nếu gọi cho em chớ đừng vội nóng
Nhẹ nhàng thôi bởi nghe cứ chập chờn
Ở nơi này em chẳng thích gì hơn
Chăm bọn trẻ yêu thương và khôn lớn
Mắt trong veo tư duy không mây gợn
Là hành trang, em say đắm yêu nghề
Ngày nhà giáo ở đây cũng vui ghê
Tặng cô giáo toàn bắp ngô, khoai sắn
Có cả gà, ký thịt heo đầy đặn
Em để dành chia bọn nhỏ hàng ngày
Tuy còn khó nhưng đời vẫn vui thay
Bởi quanh em tình bà con chòm bản
Có anh nữa chúng mình chẳng nhàm chán
Anh ơi về… nơi đó... với em không…!
_________
(Gửi tặng các thầy cô nơi vùng cao)
P/s: Bài viết được được sáng tác, sau khi xem xong phóng sự của VTV.
(Hình ảnh chỉ mang tính minh họa – Photoby: Hung Le)