Thứ Ba, 27 tháng 2, 2018

TÌM XA…






TÌM XA…


Muốn tìm nơi thật xa
Chẳng khoảng cách địa lý
Chọn tạm chốn yên nghỉ
Khỏi trống trải tâm hồn


Để tìm kiếm nụ hôn
Lời tỏ tình của gió
Trái tim còn bỏ ngỏ
Cửa chưa khép bao giờ


Thời gian trôi thờ ơ
Nắng vàng mơ, hờ hững
Con sông lười im đứng
Mà dậy sóng trong lòng


Se mọi nỗi thầm mong
Sẹo thời gian hóa đá
Muốn quay lại tất cả
Cái ngày chưa biết đời

Rũ bỏ mọi cuộc chơi
Mọi bon chen cực nhọc
Giọt đàn thay tiếng khóc 
Vui ước nguyện ban đầu

Vì đời vốn bể dâu 
Nên mộng lòng… xa mãi…


-----------------
                SG, 27/02/2018





Chủ Nhật, 4 tháng 2, 2018

NGẪU HỨNG… VỀ NHÀ





NGẪU HỨNG… VỀ NHÀ


Về nhà thôi, kìa tết dần tới
Về với nỗi mong thầm ngóng đợi
Thoang thoảng khói lam thơm nếp mới
Con vàng ngoáy đuôi chạy khắp nhà

Trên nẻo đường dẫu có quá xa
Chợt ngắn lại nếu cùng chung bước
Mọi toan tính đời thường mất được
Bỗng lãng quên, vội vã trở về 

Những chặng đường trên mỗi miền quê
Có lối xóm người thân đầm ấm
Có tuổi thơ trong mình sâu đậm
Nơi yêu thương cất tiếng chào đời

Mưa bụi phùn rây rắc khắp nơi
Phút giao thừa đường thưa phố vắng
Hà Nội ơi!.. thăng - trầm - sâu - lắng
Đẫm sương đêm đầu ướt mái thề

Ai bán đào phai thắm đường đê
Dáng mảnh mai tóc dài vờn gió
Ngỡ vừa ngang qua thời hoa đỏ
Mẹ phạt đòn cái tội chơi khuya

Rồi thời gian như chửa cách chia
Chợt nổ rộn pháo mừng xuân mới
Phút giao thừa vui hơn mong đợi
Được quây quần xum họp đủ đầy

Và ngoài kia trên mỗi hàng cây
Thầm lặng ngóng bóng người xa vắng
Vác tuổi đời trên vai trĩu nặng
Mẹ chờ con xuân tết có về…

Về nhà thôi cho thỏa cơn mê
Bên bếp củi bánh chưng hồng rực
Vùi ngô khoai than nồng thơm phức
Về ngay thôi còn ước  mơ gì

Đường về nhà hối hả người đi
Kẻ cơ nhỡ, chẳng gì mà bước…


----------

SG, 01:30am  - 04/02/2018 


Thứ Tư, 17 tháng 1, 2018

HOA ĐỜI…





HOA ĐỜI…


Đào rực thắm bên đường lặng lẽ
Chẳng hề phai khi nắng buông thềm
Độ xuân về chợt náo nức thêm
Trong bóng dáng hoàng hôn hối hả

Đời vốn ngắn phong trần nghiệt ngã
Đổi tư duy sẽ bớt dặm trường
Trả hận thù nhận lấy yêu thương
Và như vậy mùa xuân còn mãi

Chớ xem thường cỏ cây hoa dại
Chỉ cùng loài mới hiểu về nhau
Phán xét chi đất tốt bạc màu
Trong cảnh ngộ mới hay thật giả

Đừng cho rằng học mới có cả
Mọi văn bằng địa vị cao sang
Chỉ cần thôi, ý chí sẵn sàng
Luôn vươn tới không giờ ngưng nghỉ

Vội chê ư… xã hội vô lý
Mọi công bằng sẽ chẳng có đâu
Gắng bước nhanh mọi việc làm đầu
Công bằng ấy do mình sắp đặt

Và cuộc đời chẳng khi rẻ đắt
Mà chính là lựa chọn cuộc chơi
Đi lầm đường cứ mải miết bơi
Đến nhắm mắt cũng chưa tới đích

Sống ở đời ai chẳng yêu thích
Có “dù ô” điểm tựa lâu dài
Nhưng đời này được có mấy ai
Cây đứng vững tự mình vươn tới

Nghĩ làm chi điều xa vời vợi
Hành xử hay hoặc đối nghĩa nhân
Chỉ cần thôi chân thật ân cần
Là trôi được đến miền cảnh giới 

Sẽ tuyệt hơn muôn vàn mong đợi
Buông bỏ rồi…. lòng nhẹ… bình an…


----------

SG. 17/01/2018 


Chủ Nhật, 14 tháng 1, 2018

NGHE SÓNG




NGHE SÓNG


Nghe biển hát chiều nay 
Sóng dồn da diết quá
Con dã tràng nghiêng ngả
Chui dưới cát quay tròn

Và thuở ấy trăng non
Gió thì thào thủ thỉ
Con tim như mách chỉ 
Mình yêu tự độ nào

Sóng cứ vỗ tuôn trào
Mãi hôn lên bờ đá
Chuyện tình của biển cả
Tan lẫn cả đứa mình

Hồng hoang thuở khai sinh
Nếu biển không có sóng
Thì tình đâu cháy bỏng
Cho đôi lứa hẹn hò

Chẳng kịp nghĩ đắn đo
Thời gian trôi nhanh quá
Mái tóc mầu phai lạ
Tình chẳng bạc bao giờ

Anh đâu biết làm thơ
Lang thang như con sóng
Một chút thôi lắng đọng
Nghe sóng vỗ bạc đầu

Mai này lỡ bể dâu 
Lại về đây nghe sóng…


-------------

SG, 2:15am - 14/01/2018


NGƯỜI YÊU…





NGƯỜI YÊU…


Hãy là người tình, người yêu, người vợ
Để suốt đời ta quện quấn vào nhau
Hãy là người tình, người yêu, người vợ
Để đam mê mãi mãi chẳng phai màu

Vì người tình say men ân ái 
Thỏa đam mê phút giây hoang dại
Là người yêu để  còn khắc khoải
Chinh phục nhau như thuở ban đầu

Là người vợ gắn kết dài lâu
Viết chuyện tình không hồi dang dở
Khói lam chiều nhà ai bữa lỡ 
Chẳng ưu tư lo sống một mình

Là người yêu, người vợ, người tình
Thật diệu kỳ cũng lắm gian nan
Lỡ sa cơ chịu cảnh lầm than
Đành gắng dậy vượt qua mọi lối

Ở đời người biết đâu sáng tối
Lúc trẻ thơ cất tiếng chào đời 
Niềm hân hoan hạnh phúc chơi vơi
Trong cơn lốc bạc tiền cơm áo

Chỉ yêu thôi chẳng thành “thóc gạo”
Nuôi chúng ta sinh sống hàng ngày
Chỉ tình thôi khi hết đắm say
Liệu có bước mỗi người một hướng

Vì phận duyên số trời ban thưởng 
Tu ngàn năm lên kiếp vợ chồng 
Chuyện ở đời sắc sắc không không
Khi hết khổ là sang… kiếp khác 

Chớ cho rằng số mình phận bạc
Bởi vòng xoay con tạo luân hồi
Nên mơ ước đâu có xa xôi
Làm người yêu, người tình, người vợ…!


-------------------

SG, 29/12/2017


Thứ Tư, 20 tháng 12, 2017

LỐI VỀ





LỐI VỀ


Ta lại về trên đường xưa lối cũ
Tìm vết chân quen hoa rụng ngày nào
Ngói rêu mờ tường bạc phếch hanh hao
Phố cổ kính nơi chào đời đã khóc

Thật cố nén để khỏi rơi lệ ngọc
Trước cửa nhà mình, nhưng chẳng của ta
Ấy vì thời cuộc buộc phải chia xa
Nơi từng sống tìm chút dư hoài niệm

Cây bằng lăng ở đâu mà tìm kiếm
Trước cửa đây rồi… cũng bỏ ra đi
Mỗi trưa hè… ve nghe tiếng lâm ly
Là ngày sắp được chơi… không đến lớp

Đường bây giờ nhà cao đèn choáng ngợp
Dịch vụ đủ trò du lịch khắp nơi 
Người đông vui nét đẹp đến quá trời
Mà sao thấy mình thừa đến lạc lõng

Con phố quen những trưa hè nóng bỏng
Quạt cóc vù vù vẫn toát mồ hôi
Mùa đông thì lại lạnh đến thôi rồi
Tê tái buốt như kim châm da thịt

Con đường về ngày càng dài xa tít
Sợ lạc tuổi thơ tìm lối quay về…


----------

 SG, 11:45pm - 18/12/2017



Thứ Hai, 11 tháng 12, 2017

CHIỀU BIÊN GIỚI




CHIỀU BIÊN GIỚI


Chiều biên giới em ơi
Sương mù giăng giăng quá
Hoang vắng đến khác lạ
Tiếng cười em đâu rồi

Chiều biên giới trên đồi
Núi trùng xanh một dải
Thoáng gà tre gáy ngái
Buồn đến tái tê lòng

Chiều biên giới nhớ mong
Giọng nô đùa con trẻ
Chân ai quen thật khẽ
Bước vội lúc tan tầm

Chiều biên giới nhớ thầm
Mơ về em trong mộng
Cho lòng mình bớt trống
Khỏa lấp mọi cách xa

Chiều biên giới không nhà
Biết lấy ai làm bạn
Rượu suông đành nhấp cạn
Thiên thai… điệp khúc buồn...

----------
08/12/2017 



Thứ Năm, 7 tháng 12, 2017

VÀO BẢN NGƯỜI MÔNG




VÀO BẢN NGƯỜI MÔNG



Hôm nay vào bản người mông
Thấy cô bán chiếu ngồi… không mặc quần
Làm cho tâm trí bần thần
Người Mông... hoa hậu có phần thua xa
Mịn màng trong trắng làn da
Nhìn đôi gót ngọc thật thà dễ thương
Thế này chẳng khác thiên đường
Một lần vào bản “lên hương” cả đời
Nhưng đừng tưởng bở ai ơi
Họ toàn mặc váy... lại chơi cả quần...


______

07/12/2017 



Thứ Năm, 30 tháng 11, 2017

NGẪU HỨNG… SANG ĐÔNG




NGẪU HỨNG… SANG ĐÔNG



Em lặng lẽ ra đi chẳng nói
Để đông về lạnh buốt đôi tay
Cuốn mang theo chút nắng hao gày
Còn rơi rớt cuối thu vương vãi


Em mùa đông làm tôi ngây dại
Chợt nhớ hoài cái rét thấu da
Chăn mùa đông ngại chẳng chui ra
Cứ mỗi sớm thèm thêm hơi ấm
 

Em mùa đông trong tôi sâu đậm
Của một thời bao cấp đã qua
Cái thiếu thốn chẳng phải riêng ta
Mà tình người tràn trề đến thế


Nhưng nay sao lạ lùng thật tệ
Lắm lọc lừa thủ đoạn gạt nhau
Quan to bè phái cốt mau giàu
Dân bé cổ bán buôn hàng giả


Đông lại sang mùa đông nghiệt ngã
Vì hài nhi chết bởi người thân
Trường mầm non trẻ dễ tâm thần
Giáo dục mới bằng trò bạo lực


Dân tộc Việt một phen suýt cực
Học lại vần, âm phát ngây ngô
Rất dễ bề đồng hóa đến thô
Chẳng tốn đạn một viên xâm lược 


Đông lại sang nhớ nhung mong ước
Tiếng thì thầm xoa xuýt gió đêm
Giọng ai ru da diết êm đềm
Chợt nhớ mẹ… lúc hồi thơ bé


Biết bao đêm lưng còng lặng lẽ
Dưới ánh đèn đan áo cho con
Dõi mắt theo từng bước mỏi mòn
Mong đến sáng tới trường khỏi lạnh


Đông đến rồi lòng se canh cánh
Sợ mẹ ngồi… gió lạnh đi ngang…



----------

SG – 30/11/2018