Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

CUỘC ĐỜI...

  CUỘC ĐỜI...

Cuộc đời vốn là một bức tranh
Do ta họa sỹ vẽ nên thành
Dở hay tốt xấu mình sáng tác
Cũng tựa cánh diều rất mong manh

Cuộc đời vốn dĩ tựa bài thơ
Gieo vần cung điệu: vui, thẫn thờ
Có chăng cũng chỉ do ngòi bút
Ta viết nên đời mộng như thơ

Một đời bạn hỡi có biết chăng
Đôi khi thiếu vắng bóng trăng rằm
Xin hãy bình tâm mà nghĩ lại
Lóe sáng đường ta lúc tối tăm

Đời người ai cũng phải ra đi
Một cõi linh thiêng định phân kỳ
Dẫu có ngàn năm thôi đành vậy
Thì vui… như một giấc ngủ khì…

Lo lắng làm chi mỗi sớm mai
Hãy vui tận hưởng phút ngày dài
Cho dẫu mình không trường tồn mãi
Thời gian đâu đến một lần hai

Hãy coi như bữa tiệc liên hoan
Đưa tiễn mình ta buổi chiều tàn
Sánh vai cùng lướt trăng và gió
Ôm đời mình… sống thác… gửi… cho…







 photo Cuocdoi2_zpsff649619.jpg
(Hình ảnh: Nhìn thấy một cô bé không nhà lếch thếch với đôi chân trần, một du khách đã không ngần ngại tặng cho cô đôi dép ông đang đi.)

Không có nhận xét nào: