CHIỀU THU NHỚ...
Lá rụng
lao xao trước sân hè
Ngỡ
em qua trong chiều thu vắng
Từ
sâu thẳm cõi tâm tĩnh lặng
Em,
mùa thu đến tựa bao giờ.
Thấp
thoáng một nhành khóm trúc mai
Ngỡ
người tri kỷ, khách đường dài
Bữa qua còn đi chung lối ngõ
Mà nay, em đã
bỏ thu đi
Rét lắm ơi, cái rét tháng ba
Gió run, lập cập rặng cây già.
Em đi tựa băng tim tan vỡ
Man mát chiều về, gọi gió thu
Nỗi buồn nén thoảng tựa cơn mơ
Em đã đi xa kỷ niệm mờ
Chỉ còn sót lại niềm luyến nhớ
Gió chiều thu đổ... lá bâng khuâng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét