Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

CẢNH TIÊN







CẢNH TIÊN




Mây vờn xanh núi, phong sơn thủy
Chùa xa, chuông vọng, tiếng thái bình
Lữ khách phương xa lưu lạc gót
Chiều sang, tiên cảnh,... ngỡ bình minh...!


-----
Khu du lịch Đại Nam - Thủ Dầu Một,  30/8/2014







Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

GÓC KHUẤT CUỘC ĐỜI…





GÓC KHUẤT CUỘC ĐỜI…


Cụ già ăn xin
Nhếch nhác
Đi ngang
Nhà hàng – Nhạc chát chúa lòng.

Gã trung niên
Cõng mẹ
Xem pháo hoa
Sụt sùi… tiết thu… thiên hạ

Trẻ em nội trú vùng cao
Cơm ăn với muối trắng
Học bài
Người cai tù… bật khóc

Cú trắng tay…!
Chiều buông…
Cả tin
Vì một thằng đồng nghiệp, được gọi là “Sếp”

Mâm cơm chiều…
Chuông chùa buông… xả hết…
Lẫn giọng cười,… con trẻ nghịch đùa nhau…
……… 
Chợt ngang qua… trên mọi nỗi sầu…!



-----
SG, 10:44PM – 27/8/2014


NGÃ RẼ…



       
 NGÃ RẼ… 



Anh lẫn vào em, sau ngã rẽ
Quện tìm nhau, trong tiếng ái tình
Dù đông tàn, rớt ánh bình minh
Sương lam tỏa, Tây Hồ thổn thức

Như tình yêu hòa vào đời thực
Xa mạc hoang… hoa nở xương rồng
Sống ở đời khi có, lúc không
Đến nhắm mắt, hiểu mình… hay biết…!

Gió thu sang, se lòng da diết
Song  nhà ai cửa khép hững hờ
Lá cuộn tròn, lăn tiếng vọng khô
Chân ai bước,… ý thơ tan chảy

Con tim vui, đời như cánh vẫy
 Giữa đảo xoay, cuộc sống bạc - tiền
Ngày nối ngày, điệp khúc triền miên
Tưởng nhàm vậy… ấy mầm hạnh phúc

Cũng đôi khi đành phải nhẫn nhục
Thèm  gió hoang trong sắc chiều tà
Thiên tình ơi, đây phải đâu xa 
Người tình đó - người yêu - người vợ..!

Tan trong nhau, khác chi duyên nợ
Kiếp luân trầm ai biết chi ai
Sương chiều buông, đẫm ướt chảy dài
Hồ thu thảo… chẳng nhòa em được

Có khi nào hỏi rằng ta ước…
Thêm điều gì trước lúc ra đi
Như hàng cây vẫn đứng “lặng… si…”
Trước ngã rẽ,… cùng em sánh bước…!

-----
                        SG - 27/8/2014



Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

CẬN CẢNH





CẬN CẢNH
                            

Chẳng nhiều cũng đủ nét
Chưa đẹp cũng ưa nhìn
Đôi khi chẳng muốn tin
Thật gần... biết đẹp... xấu..

-----
19/8/2014


Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

ĐỨNG TRƯỚC BIỂN







ĐỨNG TRƯỚC BIỂN


Đứng trước biển thấy mình bé nhỏ
Trời mênh mông, sóng ngập dâng trào
Đứng trước biển lòng chợt xôn xao
Tổ Quốc ơi…! Thiêng liêng đến thế…!

Lớp cha ông, muôn vàn thế hệ
Máu hùng anh rải khắp sơn hà
Bao lớp trẻ, viết tiếp trường ca
Tuổi thanh xuân, nguyện cùng non nước

Vị mặn môi, những gì mất được
Bọt tan theo sóng vỗ dạt dào
Nỗi đời thường, tuy dẫu lao đao
Đứng trước biển, tan ào nhịp sóng

Trước biển, nghe chuyện tình lắng đọng
Của ngư dân chống với giặc Tàu
Trước biển, nỗi căm hận hằn sâu
Vết vỡ rách, in trên tàu cá

Việt Nam ơi, quê hương biển cả
Yêu thanh bình, tự tiếng ru nôi…
Bầu sữa mẹ là Tổ Quốc tôi…!
Đứng trước biển… thêm yêu đất nước…!


-----------------
SG – 22/7/2014




Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2014

CON HẠC GIẤY




CON HẠC GIẤY

Anh gấp con Hạc giấy
Tặng cô bé láng giềng
Tuy chỉ là những vậy
Nhưng đó là của riêng

Hạc giấy mang nỗi niềm
Của tuổi thơ khờ dại
Ngọn gió hoang thổi mãi
Ngang qua thềm nhà em

Cô bé trầm trồ khen
Hạc trắng xinh xinh quá
Giá mà như phép lạ
Ước Hạc vươn cánh bay

Thời gian mải cuốn xoay
Cô bé rời nơi khác
Hạc giấy đành ngơ ngác
Nằm im bụi phủ mờ

Bỗng một sáng tình cờ
Cô láng giềng trở lại
Hạc giấy bừng tỉnh mãi
Kẻ gấp Hạc… ngẩn ngơ…

Nàng đẹp tựa như mơ
Cánh hoa môi hé nở
Dáng hạc thêm rạng rỡ
Đắm lòng… kẻ ngu ngơ

Nếu Hạc giấy khi xưa
Có tim  biết hẹn chờ
Thì nay giờ đâu vậy
Khỏi xao xuyến vu vơ

Nàng xa rồi chiều ấy
Sang ngang,… bỏ một thời
Có bao giờ trở lại…
Cánh trắng Hạc chơi vơi…!


-------
                        SG – 19/7/2014







Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

LỠ HẸN

                                             (Bãi biển Phú Quốc – Hình chỉ mang tính minh họa)





LỠ HẸN
                                               


Ta chưa hẹn, nên dành chịu lỡ
Nợ khoảng trời, phượng vĩ đong đưa
Cái xiết tay, bồi hồi, bỡ ngỡ
Thôi cũng đành trả lại tuổi thơ

Trả lại đêm cho ngày,..
Trả sông cho suối…
Trả em… về lại quanh đây
Một thoáng mưa bay…
Tình cờ tao ngộ
Cây hoa giấy chợt hồng trước ngõ… chiều sang…
Trả lại những nồng nàn lên đôi mắt 
Của con tim chợt day dứt…
Để được hẹn hò…
Mới thuở thu sang…!

Ta lỡ hẹn, do không lường trước
Vì đường đời chẳng khác giao thông
Trước cú vấp, muôn ngàn lối rẽ
Dẫu hẹn rồi, lỡ cũng bằng không

Đường nhiều khi đâu trải hoa hồng
Đầy gai góc, chân mình thâm tím
Đôi khi làm cho ta chết lịm
Lỡ chính mình,… lạc mất xuân ơi..! 


_____________
                        SG - 26/6/2014 


                              






Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

ĐỜI…






ĐỜI…
                       

Hãy yêu đi, cho vật đổi sao trời
Hãy yêu đời, dù đời chẳng yêu ta
Để mai này nếu có phải đi xa
Khoảng khắc ấy...ru ta miền Tây Trúc...

Dù cuộc đời có còn nhiều khi đục
Cứ yên lòng, coi trong tựa hư không
Mảng trời kia vẫn nhiều sắc nhuộm hồng
Ngả che bóng, cho đời mình yên ả

Hãy mỉm cười, nếu đời chợt vấp ngã
Coi như là thể dục lúc chiều tà
Đời là vậy, khác nào bản tình ca
Khi bi tráng, lúc mặn mà da diết...!!!

Hãy yêu đời… nếu tim mình chưa liệt
Trải lòng mình với làn gió chợt ngang
Nhóm lửa lòng cho nhiệt huyết dâng tràn
Đời đẹp lắm…!... ai ơi… đừng sầu chán…! 




----------
20/6/2014
 (Vui một chút…)







Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

HOA TÍM





HOA TÍM
                                              
Ai yêu màu hoa tím
Màu tình yêu thủy chung
Màu thời gian nỗi nhớ
Da diết đến tận cùng

Ngày xưa người ta bảo
Đừng suy nghĩ lung tung
Để mai này có lỡ
Thời gian chẳng lạnh lùng

Hoa đẹp, chẳng phôi phai
Tình nồng, nỡ ép nài
Mà thôi nay vụng dại
Hoa tím màu đợi ai

Năm lại năm trôi mau
Hoa nay vội rũ nhàu
Người đi không trở lại
Tím từng chiều thương đau

Rồi thu tới cuốn sang
Gió cuộn lẫn mây ngàn
Tình cờ qua con phố
Chợt người ấy… sang ngang

Bước chân buồn tái tê
Lòng chẳng hướng nào về
Nhìn cánh hoa rớt lại
Tàn… tím chiều… thu phai…!

---------

SG – 29/5/2014




Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

CÁNH ĐỒNG QUÊ





CÁNH ĐỒNG QUÊ

Cánh đồng quê trải dài hương lúa
Vàng cả sân bóng mẹ nhạt nhòa
Từng khóm lúa thì thào gió nói
Quê mình giờ vắng tiếng em ca

Bóng đầu làng xõa ngọn cành đa
Để ngói thắm thêm dáng hiền hòa
Chiều lam tỏa, khói mờ giăng núi
Đến bao giờ, ta lại gặp ta…

Vọng lời ru từ trong cổ tích
Vàng tháng năm, bông trĩu hạt mùa
Giọt mồ hôi mọng lăn cánh lúa
Cho vụ mùa giáp hạt truân chuyên

Cứ mỗi chiều cò trắng chao nghiêng
Tiếng lục lạc, trâu về đường vắng
Đành giấu che riêng mình khoảng lặng
Con đường mờ,.. nước mắt chợt rơi…!


-------
                        SG – 27/5/2014







Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014

HÃY VỀ THÔI…





HÃY VỀ THÔI…  

(Gửi nhà cầm quyền Trung Quốc)


“Hàng xóm” ơi… hãy về nước thôi
Tấn tuồng màn kia, lộ lắm rồi
Sao còn “cố đấm” ì ra thế
Không sợ nhân gian, thế giới cười…

Thời đại văn minh hãy nhìn xem
Giở trò vũ lực, đến ươn hèn
Giàn khoan, tàu chiến tựa… cướp biển
Sống sượng, trẹo mồm… ngỡ họa… điên

Thôi thôi “hàng xóm” cạnh tôi ơi
Về nước ngay đi,… lặng đất trời
“Xác to” có muốn, đừng càn bậy
Kẻo e xấu mặt đến muôn đời

Sử sống, sách trời mãi khắc bia
Chi Lăng dậy sóng, nát xương kìa
Nay ôm bá chủ sao rộng thế
Chả phải nhà mình, ắt đòi chia…!?

Lý lẽ bản đồ tự bịa ra
Biển Đông chín đoạn, bảo ao nhà
Giật mình, Ma Gien Lăng thức giấc
Biển à…!... tất cả…: Tây Ban Nha

Về ngay “hàng xóm” phải về ngay
Bên trong lủng củng loạn phô bày
Hãy về ổn định, êm dân chúng
Đừng bài ăn trộm, giở trò xoay

“Hàng xóm” tôi ơi, núi liền kề
Nhân dân hai nước tình sơn khê
Bấy lâu hữu hảo sao tình nghĩa
Mà nay nỡ phũ, gạt hẹn thề

“Hàng xóm” tôi ơi nghĩ lại đi
Quốc tế văn minh chẳng vui gì
Chiến tranh, bạo loạn thêm tang tóc
Nhân loại đau buồn khúc sầu bi

“Hàng xóm” ơi… nhanh vội… về đi…!

------

SG – 15/5/2014