Thứ Hai, 24 tháng 11, 2014
Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014
VÔ TÌNH
VÔ
TÌNH
Sáng nay cơn gió vô tình
Làm se nỗi nhớ trong mình… tuổi thơ
Trời cao thoảng lạnh bất ngờ
Vô tình chạm phải vần thơ… đông về
Đời người thoáng tựa cơn mê
Vô tình chợt thấy… mùa về... chiều sang
Mây xanh, xanh đến ngỡ ngàng
Giật mình ngơ ngác bàng hoàng… lặng thinh..!
Vô tình đánh thức chính mình
Trước nhiều biến đổi, thần kinh rụng rời
Gió đông chợt rét ai ơi
Góp thêm cô quạnh cho đời xốn xang
Lật qua tờ báo sang trang
Buồn vui lẫn lộn, trước vàng lẫn thau
Vô tình như chạm nỗi đau
Người nghèo… nhân ái, kẻ giàu… bất lương
Chuyện giáo dục, sách học đường
Sao nhiều dò dẫm, dễ thường “cải lui”
Vô tình ngó thấy bùi ngùi
Nước kém phát triển, còn “vui” hơn mình
Sách học, xuất bản văn minh
Giúp trẻ dễ nhớ, dễ chinh phục người
Sẻ non nhảy nhót rong chơi
Cạnh hàng quà sáng, thấy đời… bình yên
Vô tình trút bỏ nỗi phiền
Gió đông đưa tới từ miền xa xôi
Nơi mà tiếng hát ru nôi
Vỗ về tiếng khóc của tôi chào đời
Vô tình nhớ mẹ… trùng khơi..!
Tránh đông gió lạnh,… mẹ ơi… vô tình..!
--------
SG – 21/11/2014
Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014
NẮNG CUỐI CHIỀU
NẮNG CUỐI CHIỀU
(Kính tặng: anh Khổng Văn
Đương,
tác giả bài thơ “Anh đi tìm em
trên bán đảo Ban Căng)
Khi giọt nắng cuối ngày chợt tắt
Con đường dài, đến thật chông chênh
Quỹ thời gian gần rồi… xiết chặt
Sao đời người mãi quá bồng bềnh
Những mối tình đắng cay định mệnh
Với khắt khe ấm lửa… một
thời
Âu cũng là một thuở chơi vơi
Mắt đong đầy, cả trời thương nhớ
Mối duyên kia phải chăng kiếp nợ
Chợt chảy dài, dòng lệ ngân tuôn
Và niềm đau trên cả nỗi buồn
Khóc tình đầu,… khi chiều xế bóng…!
Hoàng hôn loang, dại vàng cháy bỏng
Khi người yêu vào cõi vĩnh hằng
Dẫu biết rồi, chẳng gặp đâu chăng
Mà đau nhói tim mình mãi mãi
Đành lòng nhủ… an nhiên tự tại
Phần cuộc đời với sự thanh tao
Như phi lao thoáng nhẹ thì thào
Mặc đổi thay,… muôn màu vũ trụ
Ngắm trời cao muôn vàn tinh tú
Vẫn ngóng về quê mẹ thân yêu
“Mưa xuân rây bụi phấn” (*) … cuối chiều
Để đánh thức câu “Kiều” thơ cổ
Ôi quê hương dẫu bao biến cố
Vẫn vẹn tròn tình nghĩa thủy chung
Nhớ khi xưa một thuở hào hùng
Giờ vẫn trọn,… mặc chiều xế bóng…!
---------------------
SG – 22/10/2014
Ghi chú:
(*) : Trong
bài “Chiều Trung du” của nhà thơ Khổng Văn Đương.Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014
CHÚC MỪNG NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM 20-10
CHÚC MỪNG NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM 20-10
Chúc
mừng các mẹ già
Cùng
chúc chị em ta
Các bạn
nữ xinh xắn
Phái
đẹp mãi tựa hoa
Lời
chúc thân yêu nhất
Gửi
phụ nữ muôn nơi
Xứng
danh mãi đất trời
Cùng
bà Trưng bà Triệu
Dù
đường đời muôn điệu
Dẫu còn
lắm nhọc nhằn
Tuy
chẳng ít khó khăn
Vẫn
như hoa tươi nở
Các mẹ
bớt trăn trở
Các chị
khỏi nặng lòng
Bạn
trẻ thỏa ước mong
Phụ nữ
sống hạnh phúc
Hai
mươi… mượn lời chúc
Toàn
phụ nữ Việt Nam…!
-----
20/10/2014
Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014
HÀ NỘI VÀ TÔI
HÀ
NỘI VÀ TÔI
Hà Nội và tôi bao điều sâu thăm thẳm
Trong tận cùng da diết đến cháy lòng
Hà Nội… bao khắc khoải nỗi nhớ mong
Thu vàng sắc… trên xe… hoa bán dạo
Hà Nội của tôi, vương trên mặt báo
Thuở bi hùng, khoảng khắc của chiến
tranh
Bao ngôi nhà, bệnh viện… sập tanh
tành
Chí vươn dậy… từ tăng-xê(*) nhỏ bé.
Rúc còi ủ, tiếng loa như chợt xé
Tan yên bình, trời Hà Nội năm nao
Bê năm hai(*) bom rải thảm trên cao
Hà Nội rung… ngập chìm trong máu lửa
Hà Nội trong tôi, đọng hương hoa sữa
Thoang thoảng ru, giấc mộng giữa
trưa hè
Rặng sấu già, lác đác chín vàng hoe
Lẫn nhạc ve,… cất riêng… thời hoa đỏ
Ô tem phiếu lỡ quên,… đương bỏ ngỏ
Ký ức dài,… bao cấp mãi trôi xa
Tiếng leng keng tàu điện… đổ vào ga
Như chợt lỗi,.. hôm rồi.. học trốn tiết
Hà Nội ơi!.. thiêng liêng… đến khác
biệt
Chỉ riêng dành ai lỡ bước… đi xa…!
-------------------
SG – 16/10/2014
Ghi chú:
- Tăng xê(*) : Hầm cá nhân trong chiến tranh
- Bê năm hai(*) : Máy bay B52
Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014
Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014
Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014
TIẾC THU…
TIẾC THU…
Có những điều đôi khi… khép lại
Gió thu về… gom đãi ra phơi
Em quay lưng… tiếng vọng rối bời
Vô tình nhặt gửi vào… nỗi nhớ
Và từng đêm lật từng trang mở
Như thì thầm tiếng dế nỉ non
Sao đã thưa, trăng khuyết độ tròn
Sương vương tóc… gió còn than thở
Trên bến ngang chiều nay có lỡ
Khách quá giang… nặng nợ… duyên đò…!
---------------
SG,
12:20’ PM – 11/9/2014
Thứ Năm, 11 tháng 9, 2014
THU ƠI…
THU ƠI…
Thu ơi… thu lại về… trôi lãng đãng
Lá lại rơi… ký ức chợt thêm vàng
Lá lại rơi… ký ức chợt thêm vàng
Đôi vai trần… rớt đọng vạt nắng hoang
Trong mắt buồn… cô gái xuân thì lỡ
Thu có về… trong câu ca kẻ chợ
Hay lời ru đưa cánh võng thêm buồn
Gói tình mình trong xác lá cô đơn
Thôi đành cất… cả thu gày… trong ngực
Đời quá ngắn sao gieo nhiều cơ cực
Dòng sông lười vẫn chẳng chịu muốn trôi
Khát vọng mãi, hóa đá cả mà thôi
Giờ rêu phủ… mờ hết nửa thu rồi
Thu chợt tới,.. tiếng rao vang ngõ tối
Gánh hàng rong… điệp khúc những đêm buồn
Câu thơ tình lạc điệu chửa kịp tuôn
Thu đã tới… lách mình bên song cửa...
________
SG,
01h10’ – 11/9/2014
Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014
Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014
NGHIÊNG…
NGHIÊNG…
Nỗi đau nghiêng quặn trong lòng
Tơ duyên nghiêng ngả… bòng bong gỡ hoài
Mưa nghiêng thoáng bóng hình ai
Hoàng hôn nghiêng vạt nắng dài đợi anh
Cây nghiêng bởi sự chẳng lành
Em nghiêng quay gót, lòng anh rối bời
Em nghiêng quay gót, lòng anh rối bời
Thuyền nghiêng vớt ánh trăng rơi
Tựa anh nghiêng cả một đời tìm em
Nghiêng người gửi gió ghé xem
Bến nghiêng đứng đợi, hay đem xuôi dòng
Ước chi nghiêng cả bến trong
Để chân nàng rửa… nghiêng lòng hân hoan
Nghiêng vòng tay nối vẹn toàn
Nghiêng vòng tay nối vẹn toàn
Em nghiêng vành nón hương xoan trải dài
Lưng ong nghiêng lượn bờ vai
Làm anh nghiêng cả đời trai kiếm tìm
Chao nghiêng trời rộng cánh chim
Nhạn nghiêng mây trắng bay tìm nắng xuân
Anh nghiêng đi khắp xa gần
Chỉ mong sẽ có một lần… em
nghiêng
----------
SG - 06/9/2014
Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014
Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014
GÓC KHUẤT CUỘC ĐỜI…
GÓC KHUẤT CUỘC ĐỜI…
Cụ già ăn xin
Nhếch nhác
Đi ngang
Nhà hàng – Nhạc
chát chúa lòng.
Gã trung niên
Cõng mẹ
Xem pháo hoa
Sụt sùi… tiết
thu… thiên hạ
Trẻ em nội
trú vùng cao
Cơm ăn với muối
trắng
Học bài
Người cai tù…
bật khóc
Cú trắng
tay…!
Chiều buông…
Cả tin
Vì một thằng
đồng nghiệp, được gọi là “Sếp”
Mâm cơm chiều…
Chuông chùa
buông… xả hết…
Lẫn giọng cười,…
con trẻ nghịch đùa nhau…
………
Chợt ngang
qua… trên mọi nỗi sầu…!
-----
SG, 10:44PM – 27/8/2014
NGÃ RẼ…
NGÃ RẼ…
Anh lẫn vào em, sau ngã rẽ
Quện tìm nhau, trong tiếng ái tình
Dù đông tàn, rớt ánh bình minh
Sương lam tỏa, Tây Hồ thổn thức
Như tình yêu hòa vào đời thực
Xa mạc hoang… hoa nở xương rồng
Sống ở đời khi có, lúc không
Đến nhắm mắt, hiểu mình… hay biết…!
Gió thu sang, se lòng da diết
Song nhà ai cửa khép hững
hờ
Lá cuộn tròn, lăn tiếng vọng khô
Chân ai bước,… ý thơ tan chảy
Con tim vui, đời như cánh vẫy
Giữa đảo xoay, cuộc sống
bạc - tiền
Ngày nối ngày, điệp khúc triền miên
Tưởng nhàm vậy… ấy mầm hạnh phúc
Cũng đôi khi đành phải nhẫn nhục
Thèm gió hoang trong sắc chiều
tà
Thiên tình ơi, đây phải đâu xa
Người tình đó - người yêu - người vợ..!
Tan trong nhau, khác chi duyên nợ
Kiếp luân trầm ai biết chi ai
Sương chiều buông, đẫm ướt chảy dài
Hồ thu thảo… chẳng nhòa em được
Có khi nào hỏi rằng ta ước…
Thêm điều gì trước lúc ra đi
Như hàng cây vẫn đứng “lặng… si…”
Trước ngã rẽ,… cùng em sánh bước…!
-----
SG - 27/8/2014
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)