Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014
Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014
ĐỜI NGƯỜI
ĐỜI NGƯỜI
Đời người vốn sẵn nỗi buồn
Tu trăm ngàn kiếp vẫn luôn thấy sầu
Cho dù đi khắp năm châu
Mong tìm sung túc, cơ cầu tình duyên
Tránh sao hết nỗi ưu phiền
Chuyển từ chán nọ... sang liền bi ai
Đời người ắt hẳn chẳng dài
Nên đừng ai oán, thù dai, hại mình
Trước là tâm thật anh minh
Không làm những chuyện linh tinh hại người
Nếu còn sống ở trên đời
Tu nhân tích đức, ắt thời làm lên
Đừng mong qua sớm sui hên
Từ từ vận chuyển, mới bền vững lâu
Đời người vốn sẵn âu sầu...
Tu trăm ngàn kiếp vẫn luôn thấy sầu
Cho dù đi khắp năm châu
Mong tìm sung túc, cơ cầu tình duyên
Tránh sao hết nỗi ưu phiền
Chuyển từ chán nọ... sang liền bi ai
Đời người ắt hẳn chẳng dài
Nên đừng ai oán, thù dai, hại mình
Trước là tâm thật anh minh
Không làm những chuyện linh tinh hại người
Nếu còn sống ở trên đời
Tu nhân tích đức, ắt thời làm lên
Đừng mong qua sớm sui hên
Từ từ vận chuyển, mới bền vững lâu
Đời người vốn sẵn âu sầu...
-------------
18/12/2014
Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014
CÒN XUÂN
CÒN XUÂN
(Gửi T)
"Nắng vẫn còn
xuân mà"
Dẫu có rám màu da
Đời đôi khi thức giấc
Lòng ngẫu hứng... chợt
ca
Chợt thấy nhành hoa
tím
Rơi vào mộng tuổi thơ
Bóng hồng nào nhung
nhớ
Chẳng quay lại bao giờ
Tia nắng nào xốn xang
Tim có vội ứa tràn
Nhìn nhạn bay trong
gió
Mà lòng nhẹ... thênh
thang
Mượn chén rượu, ý thơ
Say đời tình, bạn hữu
Say nỗi buồn lắng dịu
Say nắng chửa kịp
tàn...!
--------
11/12/2014
Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2014
GIÓ HOANG
GIÓ HOANG
Mơn man trên đồng cỏ
Ru vuốt nụ tầm xuân
Đánh thức nhớ xa gần
Thì thầm trong ký ức
Giang tay ôm lồng ngực
Lồng lộng giữa trời cao
Lòng nhè nhẹ tuôn trào
Mênh mang cùng nỗi nhớ
Tim như ngưng nhịp thở
Trước những sự đổi thay
Quên vùi theo tháng ngày
Trước biển đời dào dạt
Thôi cứ là khúc hát
Tuy mặn chát đôi môi
Dẫu biết sống ở đời
Cuốn theo chiều vô định
-----
SG - 05/12/2014
Thứ Hai, 24 tháng 11, 2014
Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014
VÔ TÌNH
VÔ
TÌNH
Sáng nay cơn gió vô tình
Làm se nỗi nhớ trong mình… tuổi thơ
Trời cao thoảng lạnh bất ngờ
Vô tình chạm phải vần thơ… đông về
Đời người thoáng tựa cơn mê
Vô tình chợt thấy… mùa về... chiều sang
Mây xanh, xanh đến ngỡ ngàng
Giật mình ngơ ngác bàng hoàng… lặng thinh..!
Vô tình đánh thức chính mình
Trước nhiều biến đổi, thần kinh rụng rời
Gió đông chợt rét ai ơi
Góp thêm cô quạnh cho đời xốn xang
Lật qua tờ báo sang trang
Buồn vui lẫn lộn, trước vàng lẫn thau
Vô tình như chạm nỗi đau
Người nghèo… nhân ái, kẻ giàu… bất lương
Chuyện giáo dục, sách học đường
Sao nhiều dò dẫm, dễ thường “cải lui”
Vô tình ngó thấy bùi ngùi
Nước kém phát triển, còn “vui” hơn mình
Sách học, xuất bản văn minh
Giúp trẻ dễ nhớ, dễ chinh phục người
Sẻ non nhảy nhót rong chơi
Cạnh hàng quà sáng, thấy đời… bình yên
Vô tình trút bỏ nỗi phiền
Gió đông đưa tới từ miền xa xôi
Nơi mà tiếng hát ru nôi
Vỗ về tiếng khóc của tôi chào đời
Vô tình nhớ mẹ… trùng khơi..!
Tránh đông gió lạnh,… mẹ ơi… vô tình..!
--------
SG – 21/11/2014
Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014
NẮNG CUỐI CHIỀU
NẮNG CUỐI CHIỀU
(Kính tặng: anh Khổng Văn
Đương,
tác giả bài thơ “Anh đi tìm em
trên bán đảo Ban Căng)
Khi giọt nắng cuối ngày chợt tắt
Con đường dài, đến thật chông chênh
Quỹ thời gian gần rồi… xiết chặt
Sao đời người mãi quá bồng bềnh
Những mối tình đắng cay định mệnh
Với khắt khe ấm lửa… một
thời
Âu cũng là một thuở chơi vơi
Mắt đong đầy, cả trời thương nhớ
Mối duyên kia phải chăng kiếp nợ
Chợt chảy dài, dòng lệ ngân tuôn
Và niềm đau trên cả nỗi buồn
Khóc tình đầu,… khi chiều xế bóng…!
Hoàng hôn loang, dại vàng cháy bỏng
Khi người yêu vào cõi vĩnh hằng
Dẫu biết rồi, chẳng gặp đâu chăng
Mà đau nhói tim mình mãi mãi
Đành lòng nhủ… an nhiên tự tại
Phần cuộc đời với sự thanh tao
Như phi lao thoáng nhẹ thì thào
Mặc đổi thay,… muôn màu vũ trụ
Ngắm trời cao muôn vàn tinh tú
Vẫn ngóng về quê mẹ thân yêu
“Mưa xuân rây bụi phấn” (*) … cuối chiều
Để đánh thức câu “Kiều” thơ cổ
Ôi quê hương dẫu bao biến cố
Vẫn vẹn tròn tình nghĩa thủy chung
Nhớ khi xưa một thuở hào hùng
Giờ vẫn trọn,… mặc chiều xế bóng…!
---------------------
SG – 22/10/2014
Ghi chú:
(*) : Trong
bài “Chiều Trung du” của nhà thơ Khổng Văn Đương.Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014
CHÚC MỪNG NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM 20-10
CHÚC MỪNG NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM 20-10
Chúc
mừng các mẹ già
Cùng
chúc chị em ta
Các bạn
nữ xinh xắn
Phái
đẹp mãi tựa hoa
Lời
chúc thân yêu nhất
Gửi
phụ nữ muôn nơi
Xứng
danh mãi đất trời
Cùng
bà Trưng bà Triệu
Dù
đường đời muôn điệu
Dẫu còn
lắm nhọc nhằn
Tuy
chẳng ít khó khăn
Vẫn
như hoa tươi nở
Các mẹ
bớt trăn trở
Các chị
khỏi nặng lòng
Bạn
trẻ thỏa ước mong
Phụ nữ
sống hạnh phúc
Hai
mươi… mượn lời chúc
Toàn
phụ nữ Việt Nam…!
-----
20/10/2014
Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014
HÀ NỘI VÀ TÔI
HÀ
NỘI VÀ TÔI
Hà Nội và tôi bao điều sâu thăm thẳm
Trong tận cùng da diết đến cháy lòng
Hà Nội… bao khắc khoải nỗi nhớ mong
Thu vàng sắc… trên xe… hoa bán dạo
Hà Nội của tôi, vương trên mặt báo
Thuở bi hùng, khoảng khắc của chiến
tranh
Bao ngôi nhà, bệnh viện… sập tanh
tành
Chí vươn dậy… từ tăng-xê(*) nhỏ bé.
Rúc còi ủ, tiếng loa như chợt xé
Tan yên bình, trời Hà Nội năm nao
Bê năm hai(*) bom rải thảm trên cao
Hà Nội rung… ngập chìm trong máu lửa
Hà Nội trong tôi, đọng hương hoa sữa
Thoang thoảng ru, giấc mộng giữa
trưa hè
Rặng sấu già, lác đác chín vàng hoe
Lẫn nhạc ve,… cất riêng… thời hoa đỏ
Ô tem phiếu lỡ quên,… đương bỏ ngỏ
Ký ức dài,… bao cấp mãi trôi xa
Tiếng leng keng tàu điện… đổ vào ga
Như chợt lỗi,.. hôm rồi.. học trốn tiết
Hà Nội ơi!.. thiêng liêng… đến khác
biệt
Chỉ riêng dành ai lỡ bước… đi xa…!
-------------------
SG – 16/10/2014
Ghi chú:
- Tăng xê(*) : Hầm cá nhân trong chiến tranh
- Bê năm hai(*) : Máy bay B52
Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014
Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014
Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014
TIẾC THU…
TIẾC THU…
Có những điều đôi khi… khép lại
Gió thu về… gom đãi ra phơi
Em quay lưng… tiếng vọng rối bời
Vô tình nhặt gửi vào… nỗi nhớ
Và từng đêm lật từng trang mở
Như thì thầm tiếng dế nỉ non
Sao đã thưa, trăng khuyết độ tròn
Sương vương tóc… gió còn than thở
Trên bến ngang chiều nay có lỡ
Khách quá giang… nặng nợ… duyên đò…!
---------------
SG,
12:20’ PM – 11/9/2014
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)