HÀ
NỘI ƠI !...
Trăng
tròn quá
Ta giật mình ngơ ngác...
Chống
chếnh gió thu
Làm
sóng gợn Tây Hồ…
Có
nỗi niềm không bày tỏ,
Có
những nỗi đau không sẻ chia,
Chỉ
còn con tim như mách nhủ.
Thảng thốt… bầu trời xanh
Ai
ai cũng từng có
Chốn
cõi riêng mình… đếm lá thu rơi
Mỗi
lần nhìn lại… không dám tin
Qua
phố Nhà Thờ, chuông vang thanh thản…
Lòng
thấy nhẹ tênh.
Một
ngày nào đó
Em
đến bên tôi, hoàng hôn cuối
Nhuộm
cháy tim mình khát vọng… bình yên.
Bỏ
lại sự bon chen
hắc ám… của một thời.
Chỉ
còn tiếng leng keng xe điện xưa vọng lại…
Hà
Nội ơi !...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét