TRỐNG VẮNG
Biết sao nói hết được nỗi
lòng
Ngày qua, tháng lại, thấy
buồn mong
Ban mai thức dậy khi
khuya sớm
Vẫn tự tim ta đốt lửa
lòng
Hỡi gió phiêu du có biết
chăng
Một ánh ban mai chốn cô
phòng
Gió xuân đang tới tình
le lói
Làm rạng cho ta một cõi
đông.
Ngày qua, ngoảnh lại đã
hết năm
Sao vương chi, tiếc nỗi
tơ lòng
Bao điều thầm lặng e ấp ủ
Mà thấy bây giờ không trống
không .
Ngàn năm cũng chỉ vậy mà
thôi
Muôn kiếp trăm năm tại số
trời
Dẫu biết ăn năn tình đen
bạc
Nhưng đó,... của em và của
tôi.
Vậy mãi nên lòng thấy xốn
xang
Hoa cúc hoa mai độ nở
vàng
Tiết xuân đang đến còn e
ấp
Mà chút nắng vương đã…
úa vàng…
---
07/01/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét