NGƯỜI HÀ NỘI
Người Hà Nội,
trong tôi và bạn
Có những điều dung
dị tự nhiên
Luôn theo
tôi trên khắp các miền
Như mầm thơ nhân
văn nhân loại
Người Hà Nội dù
đi đâu mãi
Dù có yêu, có
ghét, có thù
Thì cũng như gió
thoảng mùa thu
Vì trót mang
tiếng vàng "thanh lịch"
Người Hà Nội ngàn
đời yêu thích
Sự tự nhiên trong
mỗi con người
Không thủ
đoạn, mưu hại xa xôi
Yêu lẽ sống công
bằng chính nghĩa
Người Hà Nội tôi
yêu năm tháng
Yêu con người,
yêu những nếp nhà
Ngói xô nghiêng,
đỏ khúc tình ca
Của những ngày
thời còn "tem phiếu"
Người Hà Nội thư
sinh yểu điệu
Dịu dàng như
"Thiếu nữ bên hoa" *
Rất hào hùng như
bản trường ca
Của tháng năm
trong bom lửa đạn
Người Hà nội ra
đi rồi đến
Lặng lẽ như một
khúc quân hành
Bởi tâm hồn ôm
trọn trời xanh
Đầy mộng ước bên
đời nụ biếc
Người Hà Nội,
trong tôi và bạn
Có những điều khó
nói thành văn
Bởi tình yêu đã
hóa kết thành:
Hà Nội có trong
tôi và bạn.
-----
Hung Le
Ghi chú:
(*) “Thiếu nữ bên hoa”
tranh của Tô Ngọc Vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét